Thẻ

, ,

“Diên Hồng” chưa từng có của XHDS: Phải thành lập Công đoàn độc lập! (1&2)(HQ1)

Về những kẻ bắn vào nhân dân

Lluís Bassets (El Pais, Tây Ban Nha)/Phạm Nguyên Trường dịch

Liệu có thành quy luật: Mỗi đại án nướng một vài tướng Công an?

Cầu Nhật Tân/07-06-2014

Vụ Dũng “tổng” nướng tướng Oánh, tướng Quắc. Vụ Năm Cam nướng tướng Huy, tướng Nhất. Hiện, nhiều đồng chí vẫn rình rập đòi nướng nốt tướng Việt Thành. Vụ Dũng “chàm” Vinalines nướng tướng Ngọ. Vào những phút cho đá bù giờ, đồng chí Dũng còn tố thêm một tiểu tướng và một đại tướng nữa. Số phận các cụ này vẫn còn là ẩn số và phụ thuộc vào những dàn xếp trên sân khấu chính trị Đại hội tới. Vụ Bầu Kiên, cũng vẫn phút 92 bù giờ, đồng chí này đi bóng ngoạn mục rồi co chân sút thẳng vào khung thành tướng Thịnh Bộ Công an (Phó Thủ trưởng Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ CA, Cục trưởng C46).

 

Nói về vụ bầu Kiên lại phải lần giở về Nghị quyết Trung ương 4 phòng, chống tham nhũng, lãng phí, những hiện tượng cục bộ, lợi ích nhóm, hư hỏng, suy thoái biến chất trong cán bộ đảng viên, kể cả cán bộ lãnh đạo, rồi thành lập Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng, rồi quyết định đưa 10 vụ án vào diện Ban theo dõi, đôn đốc, chỉ đạo (trong đó có vụ bầu Kiên), rồi Quyết định 17-QĐ/BCĐTW thành lập 07 Đoàn công tác kiểm tra, giám sát việc thanh tra, khởi tố, điều tra, truy tố, xét xử các vụ việc, vụ án tham nhũng nghiêm trọng, phức tạp, dư luận xã hội quan tâm.

Đoàn công tác số 3 (được giao địa bàn phức tạp nhứt) do cụ Thanh, Phó Thường trực Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng, Trưởng Ban Nội chính Trung ương làm Trưởng đoàn, làm việc tại Bộ Công an, Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao, Tòa án Nhân dân tối cao.

Trong đấu tranh chống tham nhũng (trong đó có các vụ việc nghiêm trọng dư luận xã hội quan tâm), cơ quan chỉ đạo là Ban Chỉ đạo PCTN mà cụ Trọng là Trưởng Ban, cụ Thanh là Phó Ban thường trực. Các cụ khác như cụ Chủ, cụ Thủ, cụ Công, cụ Kiểm, cụ Tòa chỉ là ủy viên thường. Nhiều vấn đề được quyết rốt ráo ngay tại Ban Chỉ đạo nhằm tránh đưa ra Bộ Chính trị, Trung ương, nơi mà cụ Thanh cụ Trọng không có tiếng nói quyết định. Có vấn đề rất phức tạp, buộc phải đưa ra Bộ Chính trị cho ý kiến tập thể.

Ngay từ đầu, vụ bầu Kiên đã đi theo lối dích dắc: khi báo cáo trước các cụ để xin ý kiến bắt đồng chí Kiên thì chỉ tập trung vào món vàng (cụ nào từng chơi vàng ở sàn ACB, tường tận các ngón võ mới biết nó phức tạp thế nào). Được tin này, đồng chí Lý Xuân Hải ở Sài Gòn mới yên tâm và vẫn thoải mái đi đánh gôn, uống bia, sau đùng cái làm quả khởi tố, tam giam đồng chí Hải bị xộ khám mới vỡ tiếp ra cái vụ tín dụng ngân hàng to đùng, rồi lại liên tục gọi hỏi, vân vê các đồng chí Xuân Giá, Trung Cang, Trầm Bê, Thành, Hồng Anh … mới ngã ngửa ra nhiều điều khủng khiếp liên quan các cụ X, Y, Z … Rồi đồng chí Trung Cang bị khởi tố, cho tại ngoại, cấm xuất cảnh, cho xuất cảnh, dụ về nước, bắt tạm giam … Hòa Phát ban đầu bảo bị lừa, sau lại lúng ba lúng búng trước tòa rằng không bị lừa …

H2Dường như qua mỗi lần dích dắc, các đồng chí đại gia đều ít nhiều thoát tội hoặc giảm nhẹ. Điều đó không hoàn toàn đúng vì như vậy thì Nghị quyết 4 phá sản à? Chít. Chuyện bi chừ hóa to, liên quan đến uy tín lãnh tụ, đến uy tín của Đảng chứ không phải chơi đâu, nhất là vụ Biển Đông vừa qua khiến một số cụ uy tín xuống thấp, một số cụ lại tăng chỉ số Index vốn trước đây tụt xuống mức dưới đũng quần, sắp xếp ghế Đại hội 12 đến nơi rồi. Cái này nằm ở dích dắc trên sân khấu chỗ các cụ X, Y, Z. Thế nên người ta thấy một bên cứ kéo dây thít thật mạnh, một bên thì cố chống, gỡ rồi phản thùng khi có cơ. Giống y như trò kéo co hay đá bóng ý các cụ ạ. Kịch tính của cuộc chơi rõ nhất là màn chém gió phút bù giờ của đồng chí Kiên trước tòa, và ở giây cuối đồng, chí này công khai tố cáo tướng Thịnh (cái này, người ít biết thì thấy thú vị, người biết nhiều thì bảo nó hài hước).

Giở lại cái quy luật nghiệt ngã mỗi đại án nướng một vài tướng Công an. Tướng Thịnh (được đeo lon tướng nhờ thành tích phá vụ đồng chí Kiên) luôn phân trần là khi bắt tớ có báo cáo, xin chỉ đạo của cụ X, Y, Z chứ không phải không. Đương nhiên các cụ không chối, nhưng chỉ đạo kiểu “đảm bảo đúng người, đúng tội, không làm oan sai, đồng thời tránh bỏ lọt tội phạm” thì vụ nào chẳng giống vụ nào, phải không các cụ. Một số nguồn tin cho hay, việc mở rộng điều tra vụ án sau này có nhiều nội dung nằm ngoài báo cáo xin ý kiến chỉ đạo ban đầu. Hơn nữa, đồng chí trực tiếp báo cáo xin ý kiến chỉ đạo vừa khuất núi, điều này khiến thế của tướng Thịnh yếu hơn lúc mới nổ súng. Cuộc chơi với một rừng luật nhưng lại chơi theo luật rừng thì số phận các cầu thủ trên chiếu thật mong manh phải không các cụ. Có một điều chắc chắn, ngày mai (9/6), tòa có tuyên án thế nào thì cuộc chơi này vẫn chưa thể kết thúc.

 

http://anhbasam.wordpress.com/2014/06/08/2314-lieu-co-thanh-quy-luat-moi-dai-an-nuong-mot-vai-tuong-cong-an/

Về những kẻ bắn vào nhân dân

Lluís Bassets (El Pais, Tây Ban Nha)

Phạm Nguyên Trường dịch

clip_image001

Họ cai trị nhân danh nhân dân, nhưng khi cần, họ bắn vào nhân dân. Đấy là quyết định khó khăn đối với những chế độ sống bằng huyền thoại về nhân dân, người chủ của cuộc đời mình. Những người lính của nhân dân được lệnh bắn vào những người công nhân, sinh viên hoặc bắn vào những người lính khác, cũng xuất thân từ nhân dân, cái nhân dân được gán cho là có sứ mệnh lịch sử đặc biệt. Nhưng mệnh lệnh bắn giết lại được ban ra từ miệng các lãnh tụ được nhân dân yêu mến.

Đấy là chuyện thường xảy ra trong thế kỷ XX. Trường hợp đầu tiên là ở Kronstadt (đảo Кронштадт ở gần Saint Peterburg hiện nay – ND), khi cuộc nổi dậy của các thủy thủ bị đàn áp một cách dã man. Vụ này xảy ra vào năm 1921, khi Hồng quân nằm dưới quyền chỉ huy của Trotsky, còn Lenin thì đứng đầu chính phủ Liên Xô. Đối với người sáng lập nhà nước Xô viết, những sự kiện này giống “như một tia chớp, chiếu ánh sáng rõ ràng lên thực tế.” Sau việc đàn áp tàn bạo của cuộc nổi dậy, là thời kì chính sách kinh tế mới, cho phép hoạt động kinh doanh tư nhân sau giai đoạn cộng sản thời chiến.

Còn vụ bắn giết cuối cùng xảy ra cách đây 25 năm, tại quảng trường Thiên An Môn, bên cạnh lăng của Mao Trạch Đông, khi phe xã hội chủ nghĩa đang lay lắt sống những ngày cuối cùng. Mấy tháng sau vụ tàn sát này, chế độ cộng sản ở châu Âu lần lượt sụp đổ mà không có đổ máu, mà một trong những lí do là không ai muốn hoặc không ai có thể ra lệnh bắn vào nhân dân, như các nhà lãnh đạo Trung Quốc đã làm trước đó không lâu hay các nhà lãnh đạo Liên Xô đã làm trong nhiều trường hợp khác .

Tất cả các chế độ nhân danh dân trong khi chà đạp ý chí của họ, trước sau gì cũng phải đối mặt với nghịch lý đẫm máu này. Kẻ không có khả năng bắn nhân dân của mình, không thể giải quyết được bài toán này. Ngay cả đối với những nhà độc tài, đây cũng là bi kịch, nhưng không phải vì những người lính xuất thân từ nhân dân lại bắn vào nhân dân, mà vì bản chất kinh hoàng của sự kiện đó. Và, khi không có chế độ dân chủ và nhà nước pháp quyền thì những vụ bạo động của dân chúng và các cuộc xung đột nội bộ sẽ dẫn đến những vụ đàn áp và tội ác do nhà nước thực hiện.

Sau các sự kiện trên quảng trường Thiên An Môn, chế độ đã giải thoát khỏi các nhà lãnh đạo mềm yếu và có thái độ nghi ngờ và quyết định tiếp tục phát triển theo con đường tư bản chủ nghĩa, dựa trên nguyên tắc: không có tự do dân sự và tự do tối đa cho những người muốn thành công trong nền kinh tế thị trường. Mặc dù ban đầu đã gặp sự khó chịu và phản đối từ phương Tây, cả thế giới đã nhanh chóng quên hết. Ở Trung Quốc, những sự kiện trên quảng trường Thiên An Môn trở thành đề tài cấm kỵ. Còn những người duy trì mối quan hệ chặt chẽ với Bắc Kinh thì không muốn nhắc đến chúng. Chúng ta đã đánh đổi quyền tự do của người dân Trung Quốc lấy sự thịnh vượng của tất cả những người sử dụng nền kinh tế toàn cầu. Đây chính là Thiên An Môn

Giải pháp ở qui mô và bi kịch như vậy có một đặc điểm căn bản và vì vậy mà thường xuyên nhắc nhở về mình. Cần phủ lên nó bức màn im lặng dày đặc, như các nhà lãnh đạo Trung Quốc đã làm trong suốt 25 năm qua. Nhưng mọi người đều biết rằng thảm kịch đã xảy ra, người ta nhận thấy nó trên quảng trường trống vắng, đấy là nơi cảnh sát không người dân bước vào. Quá khứ không được để xảy ra những chuyện tương tự trong tương lai.

L. B.

Bản gốc: Disparar al pueblo

Theo bản dịch tiếng Nga: http://inosmi.ru/world/20140606/220845032.html

http://boxitvn.blogspot.com/2014/06/ve-nhung-ke-ban-vao-nhan-dan.html